Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Chiến dịch đánh phá blogger Điếu Cày bắt đầu

Posted By Đoàn Hữu Long on Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014 | 18:22

Những kẻ đánh phá có thể là an ninh CSVN trá hình. Trong ngày hôm nay, trên Internet bắt đầu có những bài viết "sử dụng lá cờ Vàng" để đánh phá anh Điếu Cày. Những bài viết nầy tập trung vào hình ảnh anh Điếu Cày không cầm lấy lá cờ vàng của một người đàn ông dí vào tay.

Các đây vài hôm, Thùy Trang có nói chuyện với giáo sư Jonathan London về lá cờ Vàng là những người đem theo cờ Vàng tới đón anh Điếu Cày với nhiều phong cách khác nhau:

(1) Cá nhân đem theo cờ Vàng vì thói quen sinh hoạt cộng đồng.
(2) Cá nhân đem theo theo cờ Vàng để cho mọi người biết "identity" của mình là ai.
(3) Cá nhân đem theo cờ Vàng để cho biết mình là một nhân tố trong cộng đồng Người Việt Tự Do.
(4) Tổ chức đem theo cờ Vàng để đại diện cho tổ chức Cộng Đồng NVTD.

Có thể còn nhiều lý do nữa, nhưng 4 yếu tố trên cũng tạm đủ vì sao cờ Vàng xuất hiện trong buổi tiếp đón anh Điếu Cày.

Tại không gian và thời điểm anh Điếu Cày tới Mỹ, chúng ta cần nhìn nhận nhiều yếu tố khách quan như:

- Anh Điếu Cày quá mệt mỏi trong chuyến bay dài 16 tiếng sau khi anh vừa bị CSVN ép đưa ra khỏi nhà tù, ngay cả anh cũng chưa kịp thay dép. - Anh quá xanh sao vì sức khỏe xuống dốc sau nhiều năm bị tù đày. - Tất cả những câu trả lời của anh không sắp xếp trước và rất bộc bạch.

Anh phản ứng không cầm lá cờ Vàng là rất thường, không có gì lớn chuyện khi một số bài viết cho rằng "anh khinh cờ Vàng"!

Khi chúng ta sống trong một nước văn minh thì phải hiểu là mọi người có QUYỀN TỰ DO ngay cả IM LẶNG cũng là cái quyền được hiến Pháp Mỹ bảo vệ.

Không nhận có thể là lúc đó anh không có tay để cầm trong lúc mệt mỏi, hơn nữa nếu cầm rồi mà đưa lá cờ Vàng lên sẽ giúp cho CSVN có cớ cho rằng anh Điếu Cày từ trước tới nay là tranh đấu cho Việt Tân, hay vì anh bị Phản Động Nước Ngoài mua chuộc, bị trả tiền v.v.

Anh Điếu Cày không cầm có thể là anh muốn cho mọi người thấy anh KHÔNG đứng dưới bất cứ tổ chức nào ở Hải Ngoại, anh chỉ thuần là một người Việt Nam, tranh đấu cho Dân Chủ và Nhân Quyền.

Không ai bắt người tranh đấu cho Dân Chủ và Nhân Quyền Việt Nam phải đứng dưới lá cờ nào thì mới thích hợp hay họ mới được quyền tranh đấu.

Đường hướng tranh đấu, lý tưởng và chính trị của mỗi con người đều có sự khác biệt, và đó chính là XÃ HỘI. Chúng ta đang tranh đấu hoặc hỗ trợ cho sự tranh đấu DÂN CHỦ thì chúng ta cần TÔN TRỌNG bất cứ Ý NGHĨ của từng cá nhân, KHÔNG nên áp đặt người khác phải GIỐNG MÌNH thì mới đúng, và KHÔNG GIỐNG MÌNH thì SAI.

Như các bạn biết là Thùy Trang rất TÔN TRỌNG lá cờ Vàng, điều nầy không có nghĩa là đi đâu cũng mang bên mình lá cờ nầy để làm công việc "chứng tỏ".

Trong tranh đấu, ngoài chính kiến và lý tưởng ra, phần còn lại là CHIẾN THUẬT và NGHỆ THUẬT.

Trong chiến tranh, có những lúc chúng ta PHÔ TRƯƠNG lá cờ đúng lúc như Cộng Đồng Nam California treo cờ Vàng mừng Xuân trên đại lộ Bolsa, Cộng Đồng San Jose mừng hội Tết treo cờ Vàng trên Fairgrounds, trên các cơ sở ở đường Senter road, San Jose, hay Cộng Đồng Washington-Virginia mang cờ Vàng diễn hành trên phố ở Washington hằng năm...

Đây chính là những lúc để KHOE nét đẹp lá cờ Vàng của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn CS cho thế giới biết, nhưng có lúc khác, chúng ta KHÔNG đem lá cờ ra để khoe vì sẽ lộ chiến thuật trong tranh đấu.

Hiện nay bọn xấu đang tìm cách đưa những sự kiện như "Điếu Cày KHINH cờ Vàng", "Điếu Cày từng là BỘ ĐỘi Cộng Sản", "Điếu Cày từng giết người dân VNCH"...

Như Thùy Trang đã trình bày ở trên là chúng ta cần phải biết TÔN TRỌNG NGƯỜI KHÁC trước khi dấn thân vào con đường tranh đấu Dân Chủ. Các bạn còn nhớ trung tướng TRẦN ĐỘ, đại tá Phạm Quế Dương, Đại tá Bùi Tín, ông Hoàng Minh Chính nguyên viện trưởng Viện Triết học Mác-Lênin (Marx-Lenin) ... và còn nhiều nữa những người đã từng nằm trong guồng máy chính quyền, nay trở thành các nhà tranh đấu Dân Chủ.

Chúng ta hãy cho mọi người dân Việt Nam có được quyền bày tỏ thái độ và ý nghĩ của họ một cách TỰ DO, và sự bày tỏ quan điểm của họ có KHÁC với mình thì cũng đừng bất mãn.

Anh Điếu Cày là một người rất hiền lành, tinh thần yêu quê hương và tổ quốc rất cao, xác thịt anh đã đau đớn trong nhiều năm bị CSVN giam cầm. Anh vừa mới sang Mỹ thì mong rằng mọi người hãy thương anh nhiều hơn, hãy cho anh tịnh dưỡng để lấy lại tinh thần...

(*) Thùy Trang xin phép được nói trước là có "mất lòng trước, được lòng sau", những người bạn nào có những bài viết đánh phá anh Điếu Cày thì xin hãy unfriend Thùy Trang trước, vì chúng ta KHÔNG thích hợp làm bạn với nhau nữa!

- Thùy Trang xem anh Điếu Cày là người Anh của Thùy Trang, và mãi mãi anh là một trong những người mình quí mến.



Thân kính
Nguyễn Thùy Trang
https://www.facebook.com/drthuytrangnguyen
Ngày đăng 28/10/2014  [chien-dich-danh-pha-blooger-dieu-cay-bat-dau]
________________________
Bài viết liên quan:
Video: Hội luận cùng blogger Điếu Cày
Chiến dịch đánh phá blogger Điếu Cày bắt đầu
Điếu Cày trả lời phỏng vấn Danlambao
Video blogger Điếu Cày đến phi trường Los Angeles
Điếu Cày đã được phóng thích để xuất cảnh sang Hoa Kỳ?
Kênh truyền hình youtube SBTN Mỹ

_________________________________________________

MỘT BÀI VIẾT VỀ ANH ĐIẾU CÀY VÀ CỜ VÀNG - CÁC BẠN NGHĨ GÌ?

Điếu Cầy Từ Chối Cờ VNCH ! - Nguyễn Nhơn

Trong video clip Chúc Mừng Điếu Cày đến Mỹ – Người Việt TV, ở phút 1:22 có một thanh niên cố chen đến gần Điếu Cày, trao ngọn Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa cho Điếu Cày. Điếu Cày không nhận và nói cám ơn!

Cử chỉ nầy diễn giải ra sao?

Phải chăng Điếu Cày muốn nói: Tôi tranh đấu vì Tự do – Dân chủ cho Việt Nam, nhưng không phải là theo khuynh hướng, lập trường của Việt Nam Cộng Hòa?

Nếu diễn giải như vậy thì nghĩ cũng chua chát cho những ai phất cờ vàng VNCH chào đón Điếu Cày, bởi vì người được chào đón xác định: Tôi không đứng cùng trong tập thể cộng đồng VNCH.

Nếu như vậy, thì phải xác định lại vấn đề về “ Lập trường Tranh đấu “: Tranh đấu giải trừ chế độ toàn trị cộng sản hay thỏa hiệp với nó làm cải lương kêu là cải cách dân chủ hóa tiệm tiến được khoa trương là “ Con đường Diễn biến Hòa bình ” theo phương châm “ Đối thoại – Hòa bình – Phát triển “ theo Khuynh hướng Thời đại!
Và như vậy là đặt lại vấn đề Cách mạng vs. Cải lương.

Từ mấy năm nay, nhất là từ ngày trong nước khoa trương rầm rộ phong trào “ Xã hội Dân sự “, tôi không nề hà gì mà nói thẳng thừng: Con đường xã hội dân sự khai dân trí, dân chủ hóa tiệm tiến “ diễn biến hòa bình “ là con đường đi không bao giờ tới, là “ liều thuốc an thần,” trấn an dân chúng khỏi nổi dậy, chỉ có tác dụng kéo dài ách thống trị tàn bạo việt cộng.

Để khỏi mang tiếng “ chống cộng cực đoan, quá khích “, lần nầy xin mượn lời của một trí thức trong nước, giảng sư Đại học Hà Nội Nguyễn Thị Từ Huy phê phán về các nhà dân chủ trong nước:

“ Điều đáng buồn là những người nước ngoài nghiên cứu về Việt Nam có thể nhìn một số hoạt động dân chủ hiện tại ở Việt Nam như là những đối lập cuội. Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này và cố tìm cách lý giải tại sao họ lại có thể nhìn nhận như vậy.

Và tôi đụng phải cái thực tế này: chính quyền biến các đối lập thật thành các đối lập cuội bằng cách không trừng phạt những người có các đòi hỏi mang tính chất đối lập nhưng lại vô hiệu hóa các đòi hỏi của họ (dĩ nhiên những người bị trừng phạt do các hoạt động đối lập không nằm trong trường hợp này), do đó mà tạo nên tình trạng: ai đòi cứ đòi, ai làm cứ làm, không cần nghe, không cần đếm xỉa. Để cho đòi thoải mái, để cho phản đối thoải mái, nhưng những đòi hỏi đó hoàn toàn bị phớt lờ, bị vứt vào sọt rác.

Đó là tình trạng diễn ra những năm gần đây: nào là góp ý cho hiến pháp, nào là kiến nghị dừng Boxit Tây Nguyên, nào là yêu cầu đòi hiệu trưởng ĐHSPHN hủy bỏ quyết định vi phạm pháp luật đối với Đỗ Thị Thoan, nào là kiến nghị đòi thay đổi thể chế..., vô vàn các văn bản kiến nghị mà nhà nước không bao giờ thèm trả lời, không bao giờ thèm thực hiện . Bằng cách đó chính quyền cho phép tồn tại một thứ trạng thái dân chủ giả. Khi cần, có thể nói với quốc tế rằng: « Không, chúng tôi không bóp nghẹt tự do ngôn luận, chúng tôi vẫn để cho người dân nói đấy chứ. Bằng chứng là: a, b, c....»

Nhưng bản chất của vấn đề là: chính quyền để cho người dân nói, nhưng chỉ thực hiện những gì do chính mình quyết định, không đếm xỉa đến ý kiến của người dân. Hãy xem thực tế của tình trạng khai thác Boxit, hãy xem bản hiến pháp 2013 được thông qua còn tệ hơn cả bản dự thảo, hãy xem việc Thông tư 15/2014/TT-BGDD đã khiến cho tình trạng tự do học thuật trong đại học Việt Nam còn có thể bị vi phạm trầm trọng hơn rất nhiều lần trước khi có vụ việc của Đỗ Thị Thoan. V.v...

Ở đây phải nói rõ rằng, tôi không nghi ngờ mong muốn dân chủ hóa của những người đang cố gắng cho phong trào dân chủ. Đó là một mong muốn thực sự, ít nhất đó là điều mà cá nhân tôi nhìn thấy. Nhưng mong muốn của họ bị vô hiệu hóa, và vì thế họ bị đẩy vào tình thế đối lập mà thành ra không đối lập. Nếu để tình trạng này kéo dài, nếu để mình bị biến thành đối lập cuội, thì vô hình chung (ngoài ý muốn) những người làm dân chủ có thể góp phần củng cố sự dối trá của chính quyền.

Những người tiến hành các hoạt động dân chủ, nếu không ý thức được rằng trên thực tế các hoạt động của mình đã bị làm cho vô hiệu, sự đối lập của mình đã bị biến thành đối lập cuội do tình trạng vô hiệu triền miên, thì sẽ dễ dàng có cảm giác tự hài lòng, tự cho là mình đã làm được việc nọ việc kia, nói được điều nọ điều kia... Nhưng lại không biết rằng, trên thực tế họ có thể đang ở vào tình trạng « đối lập cuội ». Vị thế đối lập cuội hẳn còn đáng buồn hơn là vị thế trí thức cận thần.

Tôi vốn là một cán bộ hành chánh thực hành, ít nệ vào “ lí thiết “ mà lần nầy, trước thái độ, cách nhận thức và hành xử khác biệt giữa người Việt Quốc gia VNCH và người Việt công dân CHXHCNVN đành phải qui chiếu vấn đề vào căn nguyên văn hóa.

Vậy xin mượn lời “ Ông công dân VNCH chân chính “ Trần Mộng Lâm để kết thúc bài viết ngán ngẩm nầy:

“ - Theo anh, gốc của tôi là gì?
- Thì anh người miền Bắc. Tuy anh ở trong Nam lâu, lấy vợ miền Nam, nhưng gốc của anh là người Bắc.

Tôi nản quá, nói với ông ta:

- Anh trật lất rồi. Gốc của tôi là Việt Nam Cộng Hoà. Tôi là công dân của Việt Nam Cộng Hoà. Những công dân VNCH có người sanh tại Miền Bắc, có người sanh tại Miền Trung, có người sanh tại Miền Nam, nhưng họ đều có chung một nền văn hóa, tôi gọi văn hóa Miền Nam. Gọi như vậy là để phân biệt với các công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, ngày xưa gọi là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.

Ngày nay, trong nước, còn sót lại những công dân cũ của VNCH. Tại Hải Ngoại, đa số là người của VNCH. Tại Việt Nam, những người sống tại Miền Bắc trước 1975 là công dân của CHXHCNVN. Hiện nay, đại đa số người Việt Nam trong nước là các công dân của CHXHCNVN.

Người Việt Nam, nói chung, có cùng một tiếng nói, nhưng nói cùng một thứ tiếng không có nghĩa là cùng một tổ quốc. Người Anh, người Úc, người Mỹ, cùng nói tiếng anh, nhưng họ không cùng một tổ quốc.

Cũng vậy, người Việt Nam Cộng Hòa và người của CHXHCNVN không cùng một tổ quốc. Với tôi, người của CHXHCNVN rất xa lạ : Họ nói khác tôi (tiếng Việt Cộng), họ suy nhĩ khác tôi , sống khác tôi, thậm chí lài xe, chưởi thề, ăn mặc, hát , đóng kịch, mọi thứ đều khác. Họ có một lá cờ khác, một bài quốc ca khác, những anh hùng khác, những thần tượng khác.

Những người đó là gốc của tôi hay sao???

Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là tổ quốc của tôi hay sao??

Không, gốc của tôi là VNCH, tổ quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa. Công dân của VNCH là công dân VNCH và công dân của CHXHCNVN là công dân của CHXHCNVN.

Hai khối người, nhưng cũng là hai nỗi cô đơn. Hai nỗi cô đơn này hiện hữu tại trong nước, nhưng cũng hiện hữu tại Hải Ngoại. Bây giờ, giả thử có một ông đảng viên CS nào kêu gọi nới rộng tự do một chút, cởi mở hơn một chút, sửa sai chế độ của họ một chút, thì đó là việc của họ.

Riêng tôi, Cộng Sản phải được xóa bỏ toàn bộ. Sửa nó? đúng là nằm mơ giữa ban ngày. (Mất Gốc !!! - Trần Mộng Lâm)

Nguyễn Nhơn
nguồn: http://baotoquoc.com/…/nguyen-nhon-mot-chi-tiet-nho-mot-va…/

1 nhận xét :

lúc 09:01 2 tháng 11, 2014 Reply

Đjnh Quang Truật chẳng khí phách gì cả !!! 1 cựu sĩ quan VNCH mà chẳng hiểu gì về nghi thức sử dụng cờ : Tự mình làm nhục mình !!! Đáng trách !!!

Đăng nhận xét