Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Đại Vệ Chí Dị - Quảng Vệ Vương.

Posted By Đoàn Hữu Long on Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015 | 00:11

Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 70

Đời Vệ Kính Vương thứ tư.

Trong nước Vệ bấy giờ loạn lắm, ngoài miền Bắc người dân tuần hành chống việc chặt cây ở kinh thành. Phía Nam người dân chống việc quan lại cướp đất cày dữ dội, có cả gia đình đường cùng đốt nhà, hắt hoá chất vào bọn sai nha. Tình cảnh bi quẫn còn hơn cả thời bọn Phú Lãng Sa đô hộ.

Chúa Bạo cầm quân chống cự với Vương phủ mấy năm liền, tinh thần cũng mỏi mệt. Ngày nọ hội đám bầy tôi lại bảo.

- Chinh chiến mấy năm, thóc gạo hao hụt, không có bổ sung nguồn lương thảo. Không thể đánh mãi được, cứ đánh mãi lấy đâu ra thời giam kiếm bổng lộc cho quân.

Mưu sĩ nói.

- Trước mắt xin lui về đảo Phú, tập trung làm kinh tế, tích cóp lương thảo nuôi quân, giữ vững đất ấy. Khi cần có thể tiến vào bờ thôn tính thiên hạ. Khi chưa thì thủ vững vàng giữ thế để chờ thời.

Chúa nghe lời, âm thầm cho xây cất đảo Phú thành đặc khu kinh tế, chuyển phần lớn gia sản về đó đề đầu tư. Hàng ngày vẫn ngóng việc triều chính.

Nói đến Vệ Kính Vương, một đêm trông sao thấy phương Nam tinh tú sáng vằng vặc, bèn gọi bọn thuộc hạ vào nói.

- Thằng Bạo vơ vét hết của trong thiên hạ, giờ lại mưu đồ lập căn cứ địa riêng, trước kia gả con cho bọn kẻ thù có ý muốn tư thông với địch. Hắn còn ngày nào thì nhà Sản ta còn lo ngày ấy, loại này như ong tay áo, không triệt đi mai kia thành tổ thì khó biết hậu hoạ thế nào.

Thuộc hạ tâu.

- Chinh chiến mấy năm, người ngựa đều mệt mỏi, ngân sách cạn kiệt, lương thảo không còn. Từ khi đại tướng Trăm Xanh đột tử, không còn ai dám cầm quân nữa. Lại thêm bọn thằng Lực bịt mặt hàng đêm đánh phá phủ các đại thần, lòng người ai cũng e ngại. Xin Vương bình tĩnh, sắp đặt lại nhân sự đảm nhiệm những vị trí quan trong tron triều. Bố phòng binh lực đâu đó rồi hãy tính.

Đại thần bộ binh Quảng Phệ nói.

- Bọn bộ Hình lửng lơ, chân trong chân ngoài, vừa nghe ý Vương Phủ, vừa ngóng ý Chúa. Cần phải chấn chỉnh tư tưởng. Nắm được bọn này mới hy vọng chặt đứt cái gốc lực nhà Chúa. Chả phải bọn bộ Hình làm ngơ cho bọn thằng Lực tung hoành đấy sao.?

Vệ Kính Vương nheo mắt, nhếch mép cười nửa miệng bảo.

- Có chặt gì thì chặt, vẫn phải dựa vào thiên triều. Nếu không có thiên triều thì dẫu ta có chặt được cả tên Bạo, ta cũng khó mà trụ được. Sở dĩ ngày nay nhà Sản còn đứng được, mặc dù bên trong Bạo làm nhũng nhiễu, dân chúng nổi loạn, bên ngoài nhăm nhe là do cái uy của thiên triều còn là chỗ dựa của ta. Ngày kia tất cả theo ta sang thiên triều tấu kiến, đem cả Cả Sáng bộ Hình đi theo. Ngươi nhân đó đem quân bộ Binh ép bọn bộ Hình hội kiến minh ước việc giữ gìn nhà Sản bằng mọi giá.

Quảng Phệ tâu.

- Bộ Binh và bộ Hình về lý thì ngang nhau, không thể dùng lực mà ép buộc minh ước được.

Vệ Kinh Vương cười nhạt.

- Việc ấy chớ lo, khi Cả Sáng đi, ở nhà ta sẽ cho Tỗn làm chủ minh ước hai bên.

Tỗn người đất Thọ, đồng hương với Quảng Phệ. Tỗn là thầy dạy chính trị lớn nhất trong nước, được dự tính cơ cấu vào đại thần nghị chính khoá tới để thay Đường Thế Hoang quản việc tư tưởng nước Vệ.

Quảng Phệ nghe thấy Tỗn đứng ra chủ trì minh ước, bụng lấy làm mừng rỡ, chắp tay vái Vương.

- Vương tính việc như thần.


Ngày đó Vệ Kinh Vương dẫn theo một đoàn đại thần sang Tề chầu kiến. Ở nhà theo như mưu kế, Tỗn hội bọn bộ Binh, bộ Hình lại ép ký minh ước phải trung thành với Vương Phủ. Bọn bộ Hình miễn cưỡng ký kết. Chúa muốn ban lệnh trì hoãn, nhưng ngặt vì Cả Sáng đi mất rồi, lệnh truyền không xuống được.

Bấy giờ Vệ Kính Vương đến Tề, Tạp Cặn Vương đón tiếp rất trọng thể, mời đến đại lễ đường Nhân Dân hôi kiến. Vệ Vương vào đến điện, chắp tay quỳ bái chân dung tiên đế nhà Tề rất kính cẩn, đoạn vừa khấn vừa lau nước mắt khóc ròng kêu lớn.

- Tiên Hoàng ơi, nhớ khi xưa Tiên Hoàng còn sống, tình Vệ Tề gắn bó như cha con. Nay nước Vệ lâm nguy, nhà Sản Vệ chông chênh liệu Sản Vệ còn trông cậy vào đâu mà làm tôi con cho Đại Tề nữa đây.

Tạp Cặn Vương thấy thế, vội vã bước tới nâng Vệ Vương dậy an ủi.

- Hiền đệ chớ quá lo, còn có tôi đây mà.

Vệ Kính Vương chỉ chờ có thế, quay sang ôm chân Tạp Cặn Vương khóc ỉ ôi.

- Đại Vương bận trăm công nghìn việc, sợ chả còn thời gian mà nghĩ đến nước Vệ nhỏ nhoi còn hay mất. Nếu đại vương không hứa giúp, tiểu quốc xin cứ quỳ ở đây mãi không đứng dậy nữa.

Lúc ấy ai nhìn nhìn cảnh đầu bạc ôm chân đầu xanh thổ lộ nỗi niềm, quần thần Đại Tề ai cũng động lòng thương xót. Tạp Cặn Vương bèn hứa.

- Hiền đệ yên lòng, có trời cao chứng giám, Đại Tề quyết giữ 16 chữ vàng đã giao ước. Quyết giữ Sản Vệ đời đời nối nhau trị vì nước Vệ.

Vệ Vương nghe Tề Đại Vương mở miệng nói giữa quần thần như vậy, bèn đứng phắt dậy, thò tay vào tay áo lấy ra danh sách đại thần tứ trụ nước Vệ nhiệm kỳ tới đưa cho Tề Đại Vương bảo.

- Đại vương có đoái thương, xin xuống bút phê chuẩn sớm, cho quan lại nước Vệ yên tâm tư tưởng phục thờ.

Tề Đại Vương Tạp Cặn lướt qua danh sách, không thấy có Bạo, bèn sai người đem bút, ấn đến phê và đóng luôn.

Vệ Vương đút tờ trình vào bụng, chắp tay tâu.

- Tiểu quốc đi xa đã mệt, xin cho nghỉ mai vào chầu kiến bàn việc tiếp.

Đêm ấy ở quán dịch, Vệ Vương nói với các đại thần đi theo.

- Giờ các người ai cũng có phúc phận, ấy là tình thương mênh mông của Đại Tề. Mai hội kiến thì nhớ ghi lòng cái ơn ấy, chớ nói điều thất lễ.

Sáng sau hội kiến hai nước, Tề Đại Vương Tạp Cặn sai quan Chính Nhiệm mang các giao ước đã soạn sẵn cho vua tôi nước Vệ xem. Thời gian gấp quá, mà Vệ Kính Vương đã dặn đêm trước. Các đại thần như Đường Thế Hoang, Quảng Phệ ngầm hiểu ý hai Vương nhanh nhẩu tiến lên xắn tay áo ký trước. Bọn còn lại cũng tặc lưỡi, thôi thì mình cũng có phần, cưỡng lại chả ích gì, chi bằng thuận thiên mà hành đạo, thế là tiến lến cùng ký hết cả lũ.

Giao ước ký xong, Tề Đại Vương bày tiệc lớn khoản đãi bọn vua quan nước Vệ, trong tiệc bất chợt Tề Vương ghé tai Quảng Phệ hỏi.

- Nghe nói trước khi đi, bên bộ Hình có điều gì chăng.?

Quảng Phệ tâu.

- Bẩm đại vương, việc đó đã sắp xong rồi. Đại thần bộ Hình cũng đã đến đây cùng ký minh ước, được thưởng phần riêng cho công danh sau này. Bọn sai nha bộ Hình giờ đang bị ép nhồi tư tưởng. Không còn đáng ngại nữa.

Tề Đại Vương nói.

- Cả Sáng người đất Ninh, đất ấy núi cao sông dài, địa thế linh. Sáng trán cao, mắt tinh ranh, bề ngoài thâm trầm, trí lực rất cao. Khó mà đoán biết chí đến đâu. Kẻ ấy gió mạnh chiều nào theo chiều ấy, không phải là loại dễ nắm được.

Quảng Phệ tâu.

- Bẩm đại vương, kẻ ấy ăn gian tuổi để không bị về hưu, lại tự tay ký giao ước cùng đoàn. Khó mà trở mặt được.

Tề Đại Vương nói.

- Sáng mắc nhiều lỗi, lại mang ơn với Vệ Sản, nay lại được hưởng phúc phận của Đại Tề, chuyện thay lòng chắc chưa dám làm. Nhưng bọn phó tướng bộ Hình còn nhiều kẻ có thực lực, bộ Hình chia năm xẻ bảy không thống nhất ý chí như bộ Binh. Chuyện ấy rất đáng lo. Ta muốn sau chuyến này phái đại thần bộ Hình nước Tề sang chấn chỉnh nhân sự bộ Hình nước Vệ, ý ngươi nghĩ sao.?

Quảng Phệ mừng rỡ tâu.

- Nếu thế sau này hạ quan làm Vương, không còn lo nghĩ chuyện trong nước có ai xúi bẩy dân chúng chống Tề nữa. Bọn bộ Hình giờ chỉ có các phó tương Văn Trung, Văn Bắc là có thiện ý với thiên triều. Ngoài ra các phó tướng khác không biết lòng dạ sao. Bộ Hình mà yên thì tất nước Vệ sẽ yên, đời đời cung kính quay về phương Bắc thờ phụng Đại Tề. Nhân dân hai nước hoà thuận, mọi chuyện đất đai, bờ cõi bốn biển đều là của chung. Không còn e chuyện can qua.

Vua quan nhà Vệ đi sứ sang Tề vào năm thứ 70 của nhà Sản Vệ, ký được nhiều hiệp ước bảo trợ. Thành công rực rỡ, mấy hôm sau đại thần bộ Hình nước Tề sang Vệ xem xét nhân sự bộ Hình, Giúp cho bộ Hình là chỗ dựa vững chắc cho Quảng Vệ Vương sau này.

Có người hỏi mỗ.

- Tại sao Đường Thế Hoang chuyên về lý luận, tư tưởng lại không được làm vua mà Tề Đại Vương lại chọn Quảng Phệ.

Mỗ phất tay áo chém vào không khí, tiếng gió phầt phật đáp.

- Lệ nhà Sản phải hai nhiệm kỳ làm đại thần nghị chính mới lựa chọn làm vua. Hoang mới được một, Quảng Phệ được hai. Quảng xưa nay đi sứ Tề mấy lần, lần nào cũng tỏ lòng trung hiếu, năm ngoái mang phận tướng quân đi sứ sang Tề, Quảng Phệ đã thay mặt nhân dân Vệ cam kết thuần phục Tề. Đó là dấu hiệu đã được chọn. Còn về mặt tố chất , thì thời Vệ Kính Vương và cả đời trước nữa thiên về lý luận quá. Khiến cho thực lực không có, bọn nhũng nhiễu tung hoành, biểu tình phản đối Tề xảy ra liên miên. Nên giờ phải dùng người bộ Binh quản việc nước Vệ là hợp lý nhất.

Người kia vặn.

- Quảng Phệ mặt mũi phì nộn, ăn nói ngu đần, tham lam vô độ, tướng ấy chọn làm vua sao được.

Mỗ không nói, chỉ giở sách Đông Chu cho người ấy xem.



Người Buôn Gió
[dai-ve-chi-di-quang-ve-vuong].
Ngày đăng 24/04/2015

Đăng nhận xét